GỬI CỐ NHÂN
Mưa dầm gió bấc cố nhân ơi!
Áo rét nàng đan lỡ hẹn rồi
Sông lạnh khi nàng ra giũ lụa
Vớt giùm trong nước lấy hồn tôi....
Nhỡ Nhàng
Công tôi xe chỉ vót nan
Phất diều mướn gió nơi nàng thả chơi
Nỡ nào tắt gió nàng ơi!
Cho diều tôi xuống, cho tôi nhỡ nhàng....
Nếu một ngày anh thấy em thay đổi
Khi những vần thơ em viết chẳng vì anh
Khi nụ cười, tiếng hát cũng mong manh
Là khi ấy em yêu anh nhiều nhất...
Bao chiều lặng lẽ ngắm mây trôi
Dõi mắt tìm ai tận cuối trời
Gió thoảng rì rào thêm gợi nhớ
Hiên buồn lác đác lá thu rơi
Khi Yêu
Không biết làm sao nói được nhiều
Như khi lòng chửa biết thương yêu,
Khi yêu quên cả lời săn sóc,
Nhìn lại nhìn nhau, chiều lại chiều.